Nhà trai ra điều kiện đến đón dâu lúc 4 giờ sáng vì lý do cô dâu đã có b/ầ/u trước khi cưới, sinh lễ có 5 nải chuối xanh, đúng 4 giờ họ đến thì nhà cô dâu tắt điện tối om…
Trời còn chưa hửng sáng, cả xóm đã rì rầm xôn xao. Tin đồn cô Hương – con gái út nhà ông Lập – “chửa trước” chưa kịp cưới đã lan mấy hôm nay. Người ta thì thào rằng vì cái bụng lùm lùm kia mà nhà trai phải lật đật sang đón dâu ngay lúc 4 giờ sáng, kẻo để lâu thêm, cả họ mang tiếng.
Chiếc xe bán tải cà tàng của nhà trai ì ạch dừng trước cổng. Trên thùng xe chỉ có một mâm lễ vỏn vẹn 5 nải chuối xanh còn lấm tấm nhựa. Không trầu cau, không rượu chè, chẳng vàng mã, cũng chẳng phong bì. Bà con hàng xóm kéo rèm nhìn trộm, xì xào:
– Sính lễ thế kia mà cũng gọi là cưới à?
– Thế mà nhà gái cũng chịu… chắc xấu hổ quá nên đành nhắm mắt đưa con đi.
Nhưng lạ thay, cổng nhà gái vẫn đóng im ỉm. Đoàn nhà trai gõ cửa, gọi inh ỏi. Một ông bác râu dài giọng hắng hắng:
– Bên thông gia ơi, chúng tôi đến rước dâu!
Không một tiếng đáp. Bên trong tối om, cả căn nhà to tướng chìm trong bóng đêm. Người ta thì thào:
– Nhà gái tắt hết điện rồi!
– Không lẽ… họ đổi ý?
Giờ đã 4 giờ 15. Gió sớm thổi hun hút, tiếng chó sủa vang vọng càng khiến khung cảnh thêm rợn người. Cô dâu đâu chẳng thấy, chỉ còn đoàn nhà trai đứng ngơ ngác, tay cầm chuối, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Người mẹ chú rể cau có, thì thầm:
– Không lẽ họ định cho chúng ta một vố? Cứ tưởng nhà gái chịu nhục, ai ngờ…
Bỗng từ trong nhà, có tiếng kéo then cửa “kèn kẹt”. Tất cả nín thở. Cánh cửa hé ra, hé lộ bóng dáng ông Lập, cha cô dâu, với gương mặt lạnh lùng. Ông cất giọng rắn rỏi:
– Các người coi con gái tôi là gì? Chuối xanh cũng thành sính lễ à? Cưới vợ cho con trai hay mua rau ngoài chợ?
Cả đoàn nhà trai chết sững, không biết nên quỳ xuống van xin hay lặng lẽ quay về trong nhục nhã.
Không khí nặng như chì. Trời vừa hửng sáng, gà trong xóm cất tiếng gáy, càng khiến cảnh tượng trở nên éo le. Đoàn nhà trai mặt mày tái mét. Người mẹ chú rể cố nuốt giận, hạ giọng:
– Ông thông gia, chuyện này… nhà tôi cũng khó xử. Con Hương đã có bầu, chẳng cưới sớm thì thiên hạ dị nghị. Chuối xanh là… là lễ tượng trưng thôi, mong bên thông gia mở lòng.
Ông Lập chống gậy, ánh mắt quắc lên:
– Con gái tôi bụng mang dạ chửa đã đủ tủi nhục. Các người còn coi thường đến mức dâng có năm nải chuối? Muốn rước dâu thì phải để người ta ngẩng mặt với làng xóm.
Đoàn nhà trai nhao nhao, có người lẩm bẩm:
– Ờ thì… có bầu rồi, cưới là may cho nó, còn đòi hỏi cái gì…
Ngay lập tức, từ trong nhà, bà mẹ cô dâu bật đèn sáng trưng. Và rồi, cô Hương trong tà áo dài đỏ bước ra, bụng đã lùm lùm. Khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt sưng mọng vì khóc cả đêm.
Cô quỳ sụp xuống trước mặt cha mẹ, nghẹn ngào:
– Con xin bố mẹ… đừng gả con đi nữa. Họ không coi trọng con. Con chấp nhận mang tiếng, nhưng con không thể sống kiếp nhục nhã.
Cả xóm ồ lên. Đoàn nhà trai chết lặng, mồ hôi rịn ra trên trán. Chú rể cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.
Ông Lập đập mạnh cây gậy xuống sân, giọng như sét đánh:
– Nếu hôm nay các người không mang sính lễ cho ra lễ, thì con gái tôi sẽ ở lại nhà này. Con tôi thà nuôi một mình, còn hơn làm dâu trong sự khinh rẻ!
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Chuối xanh vẫn nằm chỏng chơ trên mâm, lạnh lẽo như minh chứng cho sự coi thường.
Bắt được con cá to như người sau cơn bão, cả làng túm tụm mổ thịt ăn mừng 40 mâm, nào ngờ đến khi làm sạch bụng cá thì tất cả tái mặt nôn tháo khi thấy.

Sau cơn bão số 9 quét qua làng chài An Duyên, nước rút để lại xác cá lớn dạt đầy bờ.
Nhưng giữa bãi đá ngổn ngang, dân làng phát hiện một con cá khổng lồ – thân dài gần 2 mét, mình bạc, mắt vẫn trợn trừng, nặng gần trăm ký.
“Lộc trời rồi!”
“Cá thiêng trôi về! Phải đãi cả làng ăn mừng!”
Người góp gạo, người góp lá, trẻ con reo hò xếp ghế.
40 mâm cỗ được bày ngay giữa đình làng.
Ai cũng háo hức chờ nồi cá nấu dưa, chiên giòn, nướng muối ớt…
Nhưng đúng lúc một nhóm người phụ trách làm cá mang con cá ra cắt bụng… thì họ đứng khựng lại.
Có người lập tức nôn thốc. Có người ngã bật ngửa.
Một cụ già tái mặt thì thào:
“Trời đất ơi…
Có… ngón tay người!”Cơm tấm cá kho
Bên trong bụng cá, lẫn giữa đám rong và rác, là một… bàn tay người còn nguyên nhẫn cưới.
Không chỉ một, mà còn nhiều mẩu xương vụn, một đoạn vải áo đỏ, và… một chiếc điện thoại vỡ nát.
Lực lượng công an được gọi đến ngay trong đêm.
Kết quả giám định pháp y khiến cả làng á khẩu:
Những phần thi thể trong bụng cá trùng khớp với một phụ nữ mất tích cách đó 2 tuần – người từng ra khơi tìm chồng sau bão, rồi biệt tăm.
Chiếc nhẫn cưới khắc chữ “Q. & L.”
Là của chị Loan – người vợ mất tích – và chồng cô là anh Quang… vốn là người cuối cùng được cho là nhìn thấy chị trước khi cô ra khơi.
Vài người già rỉ tai nhau:
“Con cá này chắc chắn đã theo sau xác chị ấy… hoặc… ăn phải chị ấy.
Mà nếu cá đó sống sót sau bão…
thì ai biết được… nó đã đi qua những gì?”Cơm tấm cá kho
Toàn bộ số cá bị chôn sâu dưới chân núi.
Không một mâm cỗ nào được đụng tới.
Cả làng kiêng cá suốt ba tháng trời.
Chồng chị Loan sau đó cũng bị điều tra, vì nhiều chi tiết trong lời khai không khớp với hành trình của chị.
Người dân vẫn truyền tai nhau: cơn bão ấy không chỉ mang đến “lộc”, mà còn dội lại oan hồn bị lấp biển.
Dòng kết khiến người đọc nổi da gà:
“Biển không nuốt lời – chỉ nuốt xác.
“Biển không nuốt lời – chỉ nuốt xác.
Và đôi khi… chính con cá mang bí mật từ lòng sâu lên bờ.”