Chia buồn với hàng nghìn Gi
Thanh HóaHàng nghìn giáo viên chưa được trả phụ cấp dạy học sinh khuyết tật hơn 10 năm nay, do thủ tục chậm trễ từ Bộ Giáo dục đến địa phương.
Ảnh minh họa
Nhiều tháng nay, bà Đặng Thị Thành, 55 tuổi, cựu giáo viên trường Tiểu học Nga Thạch, huyện Nga Sơn, đôn đáo đến trường cũ và các cơ quan liên quan để hoàn thiện hồ sơ, đề nghị chi trả chế độ hỗ trợ dạy học sinh khuyết tật.
“Hồ sơ chúng tôi mò mẫm làm, gửi đi song chưa có trả lời thỏa đáng, không biết đến khi nào mới được truy lĩnh chế độ”, bà Thành nói. Bà cho hay nghỉ hưu năm 2020, sau hơn 30 năm công tác trong ngành giáo dục. Phần lớn thời gian này, bà Thành trực tiếp đứng lớp dạy các em diện hòa nhập (học chung với học sinh bình thường).
Theo Nghị định 28 năm 2012 của Chính phủ, thầy cô, cán bộ quản lý tại các trường có trẻ khuyết tật được hưởng phụ cấp ưu đãi, với mức 0,2 tiền lương một giờ dạy chính thức.
Cô giáo Thành nhẩm tính sẽ được nhận hơn 37 triệu đồng.
Thầy giáo Hà Văn Mòn (giữa), giáo viên trường Tiểu học Tén Tằn, thị trấn Mường Lát, nhiều năm giảng dạy học sinh khuyết tật. Ảnh:Lê Hoàng
Chưa thống kê đầy đủ, song theo lãnh đạo Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Nga Sơn, hàng trăm giáo viên ở hơn 80 trường học trong huyện, từ mầm non đến THCS, đều chưa nhận được phụ cấp theo Nghị định 28, suốt giai đoạn 2012-2021.
Các huyện Yên Định, Như Thanh… ghi nhận con số tương tự. Nhiều thầy cô đã về hưu song không nhận được tiền với lý do “hồ sơ không đúng chuẩn hoặc còn thiếu”.
Ông Nguyễn Thanh Sơn, Trưởng phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Nga Sơn, nói nguyên nhân là việc triển khai thực hiện Nghị định 28 chậm trễ.
Cụ thể, tháng 6/2012, Nghị định 28 có hiệu lực song đến năm 2018, Bộ Giáo dục và Đào tạo mới ban hành Thông tư 03 về thủ tục, hồ sơ xét duyệt trợ cấp cho giáo viên dạy học sinh khuyết tật. Bốn năm sau (năm 2022), tỉnh Thanh Hóa hướng dẫn thực hiện hai văn bản trên. Thời gian chậm trễ kéo dài, ở nhiều cấp, khiến hầu hết các trường học không lập đủ hồ sơ hoặc giấy tờ có liên quan bị thất lạc, mất mát…
Theo ông Tạ Hồng Lựu, Phó giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Thanh Hóa, Sở đang nghiên cứu để tham mưu UBND tỉnh hướng xử lý, nhằm đảm bảo quyền lợi cho thầy cô. Những giáo viên có giấy tờ hợp lệ sẽ được truy lĩnh sớm. Những ai chưa đủ phải bổ sung, trong đó xác thực quá trình giảng dạy học sinh khuyết tật.
Trước lo lắng của nhiều giáo viên khi chính quyền cấp huyện sắp giải thể, ông Lựu cho hay chính quyền cấp xã mới thành lập và trường liên quan sẽ có trách nhiệm thụ lý, hướng dẫn, hỗ trợ thầy cô theo quy định pháp luật.
Đến nhà bạn trai ra mắt tôi bị mất chiếc xe máy nhưng cả nhà anh chẳng mảy may quan tâm

Tôi đến nhà anh ra mắt vào một chiều thứ Bảy. Nhà anh ở ngoại thành, khá rộng và khang trang. Tôi đi chiếc xe tay ga mà bố mẹ phải dành dụm cả năm mới mua nổi, cũng là tài sản quý giá nhất mà tôi có. Vừa dựng xe trước cổng, tôi còn cẩn thận khóa cổ, khóa càng, rồi mới vào nhà.
Mẹ anh đón tiếp bằng một cái nhìn đánh giá từ đầu đến chân. Dường như tôi không phải là người mà bà mong đợi. Suốt bữa cơm, bà hỏi tôi đủ thứ về quê quán, nghề nghiệp của bố mẹ, nhà mấy tầng… Còn anh thì cứ ngồi im, cười gượng.
Sau bữa ăn, tôi ra cổng thì… không thấy xe đâu nữa.
Tôi hoảng hốt chạy vào gọi anh:
– Xe em mất rồi! Em để ngay trước cổng, khóa kỹ mà!
Anh đi ra xem một lát, rồi quay vào, thản nhiên như không:
– Chắc có người bẻ khóa. Ở đây thỉnh thoảng cũng mất lắm.
Tôi chết sững. Mẹ anh thì đang ngồi nhặt rau trong bếp, chỉ buông một câu ráo hoảnh:
– Ừ, mất thì thôi chứ sao giờ? Ai mà giữ cho được cả đời!
Tôi đứng đó, tim đập thình thịch. Không một ai hỏi tôi có sao không, có gọi công an chưa, có cần đi tìm quanh khu vực không. Chẳng ai đoái hoài gì đến chiếc xe – hay chính tôi.
Tôi phải tự mình đi bộ ra đồn báo công an, nước mắt cứ chực trào. Anh không đi cùng. Anh nói:
– Thôi, báo cũng chẳng tìm lại được đâu. Em cứ về bằng xe ôm, hôm khác tính.
Tôi ngồi sau xe người lạ, nhìn lại căn nhà ấy nhỏ dần sau lưng, tự hỏi: Tình yêu có còn nghĩa lý gì khi người ta thờ ơ với nỗi mất mát của mình?
Hôm đó, tôi mất chiếc xe. Nhưng điều đau nhất, là tôi đã mất đi niềm tin vào người mình tưởng sẽ cùng đi suốt đời.
Tôi không thể ngừng suy nghĩ về chuyện chiếc xe. Dù công an bảo “khó tìm lại được”, trong lòng tôi vẫn đầy nghi ngờ. Cả buổi tối, tôi không thể ngủ. Trong đầu cứ lởn vởn câu nói của mẹ anh: “Mất thì thôi chứ sao giờ.” Sao lại có thể thờ ơ như thế, nhất là khi đó là tài sản quý giá nhất của tôi?
Vài ngày sau, tôi quyết định quay lại khu vực hôm đó. Tôi không nói với anh. Tôi đi bộ quanh các ngõ nhỏ gần nhà anh, nhìn kỹ từng chiếc xe máy dựng bên đường. Rồi tim tôi đập thình thịch: chiếc xe của tôi đang đậu bên hông một căn nhà cách nhà anh chỉ vài trăm mét. Biển số, vết trầy nơi yếm, thậm chí cả chiếc móc khóa nhỏ hình con mèo – không thể nhầm được.
Tôi gõ cửa.
Một bà cụ mở ra. Tôi chỉ chiếc xe, nói:
– Dạ… cháu nghĩ đây là xe của cháu bị mất hôm trước…
Bà cụ lúng túng, rồi lật đật gọi ai đó trong nhà. Và tôi chết lặng khi thấy… anh trai của người yêu tôi bước ra, gãi đầu:
– Ơ… cái này… tôi tưởng xe vứt ngoài đường, không ai lấy thì tôi dắt về.
Tưởng? Vứt? Ngay trước cổng nhà mình?
Tôi gọi điện cho công an. Vài phút sau, anh – người yêu tôi – cũng tới, mặt tái mét. Anh kéo tôi ra một góc, thì thầm:
– Em ơi, bỏ qua đi được không? Chuyện này… nhà anh làm hơi quá, nhưng cũng vì muốn thử em…
Tôi nhìn anh, cười lạnh:
– Thử em bằng cách để anh trai ăn trộm xe? Rồi cả nhà đứng nhìn em mất mát mà không ai đoái hoài?
Anh lắp bắp:
– Thật ra mẹ anh sợ em quen con nhà nghèo không biết chịu đựng, nên thử xem em phản ứng ra sao nếu gặp khó khăn…
Tôi không nghe thêm nữa. Lúc đó, mọi tình cảm còn sót lại trong tôi – dù là thương, là tiếc – đều bị bóp nghẹt bởi sự sỉ nhục.
Chiếc xe tôi lấy lại được. Nhưng mối quan hệ thì không.
Tôi rời đi, không quay đầu lại.
Vì không ai đáng để tôi yêu, nếu họ chọn cách “thử lòng” bằng sự tổn thương.